Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019

Vượt Lên Số Phận Từ Chính Ý Chí Kiên Cường

Bằng nỗ lực bền bỉ cùng sự hỗ trợ của gia đình, cha mẹ và ông bà của Omer đã đọc và nghiên cứu tài liệu để tìm ra cách họ có thể giúp anh.


Emily cho biết trong lần siêu âm 13 tuần khi mang thai Lily, bác sĩ cho biết con gái cô có nguy cơ cao bị hội chứng Down

"Với 1 người phụ nữ 25 tuổi bình thường thì tỉ lệ sinh con mắc bệnh Down là 1/1200 nhưng tỉ lệ của tôi lúc đó là 1/78", Emily giải thích. 



Vì trong thời gian đó, xét nghiệm NIPT (xét nghiệm không xâm lấn để sàng lọc hội chứng Down) vẫn chưa phát triển nên cô phải đợi đến lần xét nghiệm sau tuần 20 để biết chắc con mình có bị bệnh hay không. 

Và kết quả đáng tiếc đã xảy đến, Lily thật sự bị hội chứng Down. Nhưng điều đó không khiến Emily buồn bằng những gì các bác sĩ đã nói với cô. 

"Từ trước tôi và chồng đã xác định tâm lý dù con có bị hội chứng Down thì điều cần quan tâm là con có thể chào đời khỏe mạnh không vì theo bác sĩ thì trẻ mắc hội chứng này dễ có nguy cơ bị vấn đề về tim. Chúng tôi chưa hề mảy may suy nghĩ về việc chấm dứt thai kỳ", Emily tâm sự. 

Bà mẹ càng tức giận hơn khi bác sĩ khuyên cô nên bỏ thai.

Vậy nhưng vị bác sĩ tư vấn lại hỏi cô rằng đứa trẻ này có chào đời theo kế hoạch không. "Cô vẫn còn trẻ, tại sao phải giữ đứa trẻ này trong khi khả năng cô có một đứa trẻ khác cũng mắc bệnh là rất thấp. Cô nên mang thai một đứa trẻ bình thường khác", Emily kể lại những gì bác sĩ đã nói với cô. 

Cả hai vợ chồng Emily đã rất sốc và tức giận với lời khuyên này. Cô cho biết mình cảm thấy không có lý do gì để tước đi mạng sống của một đứa trẻ chỉ vì hội chứng Down. 

Emily quyết tâm tiếp tục thai kỳ và cô bé Lily tuy bị Down nhưng chào đời hoàn toàn khỏe mạnh, không gặp vấn đề về tim mạch.  

Cô bé Emily hiện tại hoàn toàn khỏe mạnh và có cuộc sống hạnh phúc.

"Lily là một cô bé hạnh phúc và khỏe mạnh. Gia đình tôi ai cũng yêu quý con bé. Tuy vẫn có một số nhận xét tiêu cực như thể tôi đã quá ích kỷ vì bắt con bé phải chào đời với tình trạng đó. Nhưng nếu họ biết và hiểu về con bé, họ chắc chắn sẽ không nghĩ vậy. Nhìn con vui vẻ mỗi ngày, tôi lại càng cảm thấy thất vọng với những gì vị bác sĩ năm xưa đã khuyên tôi", Emily nói. 

Bà mẹ 2 con muốn chia sẻ câu chuyện của mình để những cặp vợ chồng có cùng hoàn cảnh rút ra kinh nghiệm.

 Mắc hội chứng down từ bé, ít ai ngờ hiện tại Omer đã trở thành tài năng đầy triển vọng trong đội tuyển bơi của Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất UAE.

Cách đây nhiều năm, khi một bác sĩ giải thích về tình trạng của con trai mình, gia đình Al Shami đã bị sốc vì nhận xét của ông.

“Bác sĩ nói rằng con trai tôi sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì trong đời. Ông ấy nói lúc 10 tuổi, nó cũng sẽ như một đứa trẻ hai tuổi mà thôi.

Vào thời điểm đó, chúng tôi biết rất ít về hội chứng Down nhưng chúng tôi có niềm tin vào trái tim và khối óc của mình”, ông Al Shami nói về cậu con trai 15 tuổi Omer của mình.

Thế nhưng, hiện tại Omer đã trở thành tài năng đầy triển vọng trong đội tuyển bơi của Các Tiểu vương quốc Ả rập thống nhất (UAE).

Sau đó, bằng nỗ lực bền bỉ cùng sự hỗ trợ của gia đình, cha mẹ và ông bà của Omer đã đọc và nghiên cứu tài liệu để tìm ra cách họ có thể giúp anh.

Khi còn nhỏ, Omer được nhập học vào một nhà trẻ bình thường và sau đó là một trường chính thống. Các lớp trị liệu ngôn ngữ đã giúp anh phát âm tốt hơn. Omer cũng được ghi danh vào lớp học bơi lúc năm tuổi.

“Chúng tôi đọc rất nhiều và chúng tôi tiếp tục đặt câu hỏi. Tôi đã từng nghĩ con mình sẽ không bao giờ cười. Nhưng con cũng giống như ba chị em mình. Chúng tôi đối xử với nó giống như những đứa con bình thường khác”, mẹ anh nói.

"Tôi thích bơi lội. Tôi thích chiến thắng. Tôi cũng thích diễn xuất. Tôi thích diễn xuất vì cảm thấy thú vị”, Omer, cậu học sinh trường tư thục quốc tế Abu Dhabi cho biết. “Tôi muốn trở thành một nhà vô địch bơi lội. Tôi hy vọng mình sẽ đạt giải nhất. Ngoài ra, tôi cũng thích bóng rổ, bóng đá, đọc sách và kịch”.

Omer đã giành được huy chương cho UAE trong kỳ Olympic Đặc biệt cấp Quốc gia và Khu vực được tổ chức tại nước này.

Sau khi trở về từ trường lúc 2 giờ 30 phút chiều, anh thường hoàn thành bài tập về nhà và đến phòng tập thể dục hoặc đến lớp học bơi. Anh cũng đi bơi vào cuối tuần.

Cha mẹ là người luôn khuyến khích Omer tìm ra con đường của riêng mình. Omer thường chia sẻ với họ về các sự kiện mà anh muốn tham gia cả trong và ngoài trường. tìm hiểu thêm : https://nipt.com.vn/tin-tuc-su-kien/ban-biet-gi-ve-hoi-chung-edwards

Dù mắc hội chứng Down, Omer lại có tính cách khá mạnh mẽ và tự tin. Anh thích tham gia vào nhiều hoạt động, kể cả là phát biểu trên sân khấu, mẹ Omer tự hào cho biết.

Trong đội tuyển UAE gồm 180 thành viên tham dự Thế vận hội đặc biệt Mena, Omer sẽ là một hi vọng lớn của đội nếu anh tiếp tục tập luyện, huấn luyện viên Jamal Nasser cho biết.

“Khóa huấn luyện hai tuần là một khóa đào tạo khó khăn với con trai tôi và tất cả điều này cũng mới đối với tôi. Omer giống như một trường học nơi chính tôi cũng phải học hỏi mỗi ngày,” cô Al Shami nói.

Một trong những mục tiêu của Thế vận hội Đặc biệt là để các vận động viên tìm thấy sự tự tin và thành tựu thông qua sức mạnh của thể thao.

Cuộc thi cũng nhằm mục đích truyền cảm hứng cho mọi người trên khắp các cộng đồng hãy mở rộng trái tim để đến một thế giới đầy tài năng và tiềm năng rộng lớn hơn.

Bà Al Shami hy vọng rằng thông điệp này sẽ lan rộng khắp đất nước và khu vực. Thông qua Thế vận hội Đặc biệt, mẹ anh hy vọng mọi người sẽ hiểu được những điều ý nghĩa từ những người có nhu cầu đặc biệt.

“Omer khác với mọi người không phải vì hội chứng Down. Con khác biệt bởi khả năng của mình, những đứa trẻ luôn cần có một cơ hội để thể hiện khả năng của chúng. Chúng nên được khuyến khích”, cô nói.

Nhờ tình thương yêu của cha mẹ, sự nỗ lực kiên trì và sự dũng cảm, cô gái bị bệnh Down Grace Strobel (22 tuổi, người Mỹ) đã vượt qua những giới hạn bản thân và định kiến xã hội. Cô trở thành tấm gương truyền cảm hứng cho những người khuyết tật, đồng cảnh với mình.
Đấu tranh thay đổi định mệnh bất hạnh của con gái

Khi Grace vừa chào đời thì các bác sĩ đã khuyên bố mẹ cô nên gửi cô vào trung tâm chăm sóc chuyên biệt dành cho trẻ bị bệnh Down. Họ nói rằng nếu mang Grace về nhà, đó chỉ là một gánh nặng cho gia đình. Theo chẩn đoán của các bác sĩ, Grace sẽ trở thành đứa bé thiểu năng, không thể học đọc, học viết, ngay cả việc cột dây giày cũng là thách thức đối với cô.

Tuy nhiên, ông Jeff và bà Linda Strobel, bố mẹ của Grace không tin vào điều đó. Bà Linda, mẹ của Grace cho rằng, không ai có thể biết được cuộc đời một con người chỉ vài giờ sau khi đứa trẻ được sinh ra. Huống chi trong mắt bà lúc ấy, Grace không khác gì một thiên thần nhỏ đáng yêu.

Luôn bên con trong những bước thăng trầm của cuộc sống

Bà Linda lại giúp con gái bằng cách tìm thầy dạy cho Grace cách chuẩn bị bài thuyết trình và nói trước đám đông. Sau đó, bà giúp Grace đăng ký thuyết trình ở các trường tiểu học ở địa phương. Từ đây, có nhiều người biết đến cô hơn. Một tổ chức từ thiện đã mời cô làm người phát ngôn cho các cuộc quyên góp ủng hộ người khuyết tật.

  Trong một lần chuẩn bị tư liệu cho bài thuyết trình của mình, Grace tình cờ đọc một câu chuyện về một cô gái mắc hội chứng Down nhưng vẫn có thể trở thành một người mẫu chuyên nghiệp. Cô gái ấy đã truyền cảm hứng cho Grace phấn đấu trở thành một người mẫu. Một lần nữa, bà Linda lại âm thầm liên hệ với nhiếp ảnh gia chụp ảnh cho Grace và gửi cho các nhà thiết kế thời trang.

Bà Ola Hawatmeh (một trong những nhà thiết kế thời trang mà bà Linda đã liên hệ) hứa sẽ giúp Grace thực hiện mơ ước của cô. Bà đã dạy Grace cách đi đứng trên sàn catwalk và tạo điều kiện cho cô xuất hiện trong tuần lễ thời trang ở thành phố Atlantic tháng 2/2019. Dù là người mẫu không chuyên nhưng khán giả đã dành cho Grace những tràng pháo tay nồng nhiệt. Nhận được hiệu ứng tốt từ phía khán giả, bà Ola đã quyết định tiếp tục mời Grace tham gia thêm tuần lễ thời trang nữa ở New York.

Thành công của Grace có sự đóng góp không nhỏ của người mẹ đã luôn ở bên cạnh động viên, chăm sóc cô từ tấm bé. Tuy nhiên, nếu như không có nỗ lực kiên trì và sự dũng cảm vượt qua những giới hạn bản thân và định kiến xã hội thì Grace sẽ không trở thành tấm gương truyền cảm hứng cho người khuyết tật như hôm nay.

Bà và chồng mang Grace về nhà và hết lòng chăm sóc cho cô bé. Tình yêu và công phu dạy dỗ của họ dành cho Grace đã chứng minh nhận định của các bác sĩ là sai. Grace biết đọc, biết viết khi cô 5 tuổi. Ngoài ra, cô còn có thể chơi thể thao, tham gia vào đội hợp xướng ở nhà thờ... Ngoài việc làm gia sư cho con, bà Linda còn chọn cho con những ngôi trường tốt nhất để giúp Grace hoà nhập vào xã hội một cách tự tin hơn. 

 Sự chăm sóc chu đáo của gia đình cũng không ngăn hết được những ánh mắt tò mò, chế giễu dành cho Grace. Năm 2017, khi Grace 20 tuổi, cô làm tình nguyện viên cho căn tin ở một trường mẫu giáo. Cô đã bị những cô cậu học trò nhỏ chế nhạo vì không thể mở được hộp nước trái cây. Bị tổn thương, Grace về nhà buồn bã và nằm bẹp suốt 4 ngày. Sau đó, Grace nói với mẹ rằng: cô muốn chuyển những cảm giác tiêu cực của mình thành hành động tích cực là sẽ giúp những đứa trẻ hiểu hơn về hội chứng Down. Từ đó, chúng có sự cảm thông thay vì kỳ thị những người bị bệnh.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét